Abstract: Early forms of tourism began to appear under the feudal autonomy in Vietnam from the mid-tenth century, after the country's independence from China, to the mid-nineteenth century, before Vietnam became a French colony. Due to its specific characteristics of history, Vietnam had no proper tourism activities, including tourism services and products, travel routes, tourists and a tourism market, and these have been defined in modern times. However, they did present some similarities with what we would now describe as touristic activities.
Vietnam’s tourism in the feudal period was closely related to popular “tourism activities” combined with the official business of the royal court, which can be understood as "MICE2 tours" today. Under the policy of "trọng nông ức thương" (agriculture promoted but trade not encouraged), the closed-door policy (bế quan tỏa cảng) of the imperial court, as well as the common social views popular among ordinary people, tourism was not seen as an economic activity. Rather it was regarded as a cultural activity. Nevertheless, without these formal activities, many precious cultural heritages would not have been preserved; many famous scenic spots would not have been discovered and honoured as they are today. In other words, tourism during the feudal period has endowed the next generations with many tourist attractions and resources, contributing to the development of tourism in Vietnam today. In this chapter, some representative cases are used to illustrate these activities and their role in tourism development in modern Vietnam.
----------
Du lịch và chế độ quân chủ ở Việt Nam
Nguyễn Phạm Hùng
Tóm tắt: Những hình thức du lịch đầu tiên xuất hiện dưới quyền tự chủ phong kiến ở Việt Nam từ giữa thế kỷ thứ mười, sau đất nước dành độc lập từ Trung Quốc, cho đến giữa thế kỷ XIX, trước khi Việt Nam đã trở thành một quốc gia thuộc địa của Pháp. Do đặc thù lịch sử của mình, Việt Nam đã không có hoạt động du lịch phù hợp, bao gồm dịch vụ và các sản phẩm du lịch, các tuyến du lịch, du khách và thị trường du lịch, và những điều này đã được xác định trong thời gian qua. Mặc dù vậy, những hình thức du lịch này có một số điểm tương đồng với những khía cạnh chúng ta mô tả các hoạt động du lịch hiện nay.
Du lịch của Việt Nam trong thời kỳ phong kiến có liên quan chặt chẽ đến "các hoạt động du lịch" phổ biến kết hợp với việc kinh doanh chính thức của triều đình, có thể được hiểu như là "loại hình du lịch kết hợp với tổ chức hội nghị, hội thảo, triển lãm, khen thưởng (MICE)" ngày nay. Theo chính sách "trọng nông ức thương", bế quan tỏa cảng của triều đình, cũng như các quan điểm chung của xã hội phổ biến trong dân chúng, du lịch không được xem như là một hoạt động kinh tế. Hơn nữa, du lịch đã được coi là một hoạt động văn hóa. Tuy nhiên, nếu không có những hoạt động chính thức, nhiều di sản văn hóa quý giá sẽ không được bảo tồn; nhiều danh thắng nổi tiếng sẽ không được phát hiện và tôn vinh như ngày nay. Nói cách khác, du lịch trong thời kỳ phong kiến đã ban tặng cho thế hệ tiếp theo với nhiều điểm du lịch và các nguồn lực, góp phần vào sự phát triển của du lịch Việt Nam ngày nay. Trong bài viết này, một số trường hợp người đại diện đã được sử dụng để minh họa cho các hoạt động và vai trò của chúng trong việc phát triển du lịch ở Việt Nam trong giai đoạn hiện đại.
Từ khóa: Du lịch của Việt Nam; du lịch phong kiến; các tour du lịch, kinh doanh; thế kỷ thứ X; thế kỷ XIX
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dung
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn